Tình mẫu tử luôn là đề tài muôn thuở dễ dàng chạm đến trái tim của nhiều người. Bất cứ ai sinh ra trên đời cũng đều có mẹ. Mỗi người mẹ thương con theo một cách riêng mà không gì có thể cân đo đong đếm được. Mẹ - chính là tượng đài về sự tần tảo, hy sinh,vất vả lo cho gia đình, lo cho con từng miếng ăn giấc ngủ. Mẹ - người phụ nữ lúc nào cũng “nói dối”, “mẹ không đói” – nhưng chiếc bánh mẹ nhường hết cho con dù bụng bà đang cồn cào; “mẹ không lạnh” – tấm chăn ấm mẹ nhường đắp cho con dù da bà đang tím tái vì lạnh; “mẹ không mệt” – dù tấm lưng đau nhức, rã rời nhưng vẫn gắng gượng cõng con trên lưng…

Là một lãnh đạo của một doanh nghiệp lớn có tiếng trong ngành làm đẹp, nhưng chị Thảo vẫn chất chứa nỗi nhớ nhung dành cho đấng sinh thành. Bởi trong thâm tâm chị giờ đây lúc nào chị cũng luôn nghĩ về người mẹ của mình. Người mẹ mà lúc nằm trên giường bệnh vẫn nói là mẹ vẫn khỏe, mẹ không sao hết… Khi trò chuyện cùng tôi, chị Thảo đã khóc như một đứa trẻ - một đứa trẻ đang khao khát tựa đầu vào ngực mẹ mà khóc, đứa trẻ thèm quay trở lại thời bé thơ để được nghe lời dạy bảo của cha mẹ - nhưng chị Thảo chỉ biết nấc nghẹn “không còn kịp nữa rồi”. Vì mẹ chị đã mất cách đây 3 năm, bà mất khi mà chị Thảo còn bộn bề lo toan xây dựng sự nghiệp. Dù biết sức khỏe đang có vấn đề nhưng bà vẫn giấu mà gượng cười để các con mình toàn tâm toàn ý lo sự nghiệp.

 

Hình ảnh: CEO Nguyễn Thị Thu Thảo:  “Nếu mà có thể tôi xin đổi cả thiên thu lấy tiếng mẹ cười” số 1

Đằng sau nụ cười của chị Thảo chính là nỗi nhớ mẹ 

Trò chuyện cùng chị Thảo, lòng tôi lại càng thấm thía thêm câu nói “Chúng ta có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có một nơi để trở về đó chính là gia đình”. Đã khi nào tôi cũng như các bạn nói lời “cảm ơn” đến mẹ chưa? Trong bộ nhớ điện thoại được mấy tấm hình chúng ta chụp chung với mẹ?

Đến hôm nay, khi đã có đầy đủ mọi thứ, có sự nghiệp ổn định, có nhà, có xe… nhưng chị Thảo lại mất đi một thứ quý giá nhất chính là không còn cha còn mẹ. Những ai khi đã tiếp xúc với chị Thảo đều thấy nụ cười rạng rỡ của chị, nhưng chính đằng sau nụ cười và sự thành công ở hiện tại đó chị Thảo luôn chất chứa hình bóng người mẹ hiền. Chính đam mê công việc, cũng chính mong muốn kiếm thật nhiều tiền để phụng dưỡng cha mẹ đã vô tình cuốn chị vào vòng xoáy công việc không ngừng nghỉ, đến lúc mệt mỏi nhìn lại thì cũng là lúc chị nhận ra đấng sinh thành của mình đang dần rời xa mãi mãi, mà dù có bao nhiêu bạc vàng cũng không níu kéo được. Đến lúc này, sau nhiều năm mẹ mất, đêm đêm nhớ mẹ chị vẫn khóc thầm.

Sự dằn vặt, hối tiếc hôm nay cũng chính là bài học mà chị Thảo luôn dặn con mình và những người xung quanh phải biết trân trọng và yêu thương đấng sinh thành.

Mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, mẹ cũng là người nâng niu, chăm sóc ta từng miếng ăn giấc ngủ. Nếu ai còn có mẹ chính là điều hạnh phúc lớn lao nhất. Chị Thảo mong mỏi “Tình mẫu tử là một thứ tình cảm thiêng liêng không bao giờ có thể cắt đứt. Sau này lớn lên, dù làm gì hay ở đâu, dù trên danh vọng hay rớt xuống hố sâu thì mẹ vẫn bên ta. Chị Thảo đã mất mẹ, đã thấu hiểu nỗi đau mất mát của đấng sinh thành và chị Thảo mong rằng những người xung quanh hãy dành thời gian cho gia đình, cho cha mẹ của mình, hãy hóa những lời hoa mỹ thành hành động cụ thể nhiều hơn nữa với mẹ và hãy ôm mẹ vào lòng khi còn có thể. Ở nơi xa xôi ấy, con muốn gửi gắm đến mẹ lời cảm ơn “Cám ơn đời đã cho con tình mẹ - Cám ơn mẹ đã cho con cuộc đời”./.

Bảo Châu